Sự thực là họ có đau lòng, và sự thực khác là, họ đã làm thế thật. Bạn hỏi tôi, cái gì đây? Tiết tấu tự tìm ngược à? Đầu bị cửa kẹp à? Nếu có bệnh thì phải trị. Nhưng mà... chuyện nó không có đơn giản như thế!
Trên 1 lá số, lilith và chủ tinh của nó là nơi người ta tìm cảm giác được yêu, dù là được người ta yêu hay tự yêu, là nơi ta có thể gặp cả vị ngọt tận cùng lẫn vị đắng tận cùng của đời người. Lilith ở đất kế đô khắc sâu vị đắng đó vào tận linh hồn, sợ nó đến độ khóc thét ngay từ lúc mới chỉ nếm thấy mỗi vị ngọt. Còn Lilith ở đất la hầu đã chịu đủ sự nhạt nhẽo của cuộc sống và muốn thử nghiệm điều khác biệt. Lưu ý về khái niệm nhạt mồm nhạt miệng này. Nó cũng giống như một người bị bệnh thận bị bắt kiêng muối, chỉ ngửi thấy mùi nước mắm bay ra từ món thịt rang mặn thôi cũng chảy nước miếng ào ào. Nếu có "kẻ may mắn" nào không phải kiêng lại gắp một miếng lên ăn thử rồi ghét bỏ rằng: "Gì đây, định muối ruột cả nhà à?" Vậy thì họ rất muốn gào thét lên rằng, nếu mày không thích thì đưa đây tao ăn cho! Tao chính là đang muốn bị muối ruột.😑😑😑
Lilith gặp la hầu cũng thế! Chua cay mặn ngọt đắng thế nào cũng được, trừ nhạt. Họ như 1 đứa bé lần đầu tiên được vào bếp làm trợ lý, háo hức bừng bừng nhìn vô số lọ gia vị trên bàn và muốn thử nêm nếm tất cả. Còn cái gì mà chỉ bóp với vài hạt muối, rắc tý xíu bột tiêu chất lượng cao trước lúc bày ra bàn, sau khi bóp kỹ gia vị và rượu phải để 2h trong tủ lạnh ... đều chết cả đi. Họ không thể hiểu nổi tại sao trước khi được dọn lên bàn và bị chén sạch trong vòng 1 nốt nhạc, rất nhiều nguyên liệu nấu ăn lại phải duy trì ở trạng thái không thể nuốt được trong vài tiếng đồng hồ hay thậm chí, vài ngày, vài tháng, vài năm. Cũng vậy, họ đọc tiểu thuyết, xem phim truyền hình, xem hồi ký, nghe kể chuyện ...v.v... và cảm động, trái tim bé nhỏ xôn xao đồng cảm. Họ cũng muốn yêu và được yêu. Họ cũng muốn gặp trắc trở rồi một đời tiếc hận. Họ cũng muốn vượt qua 3 núi 4 đèo để tìm đến với người yêu. Họ cũng muốn nếm thử nỗi nhớ khi xa cách. Họ cũng muốn biết về niềm vui lúc đoàn viên. Họ cũng muốn gặp oan gia. Họ cũng muốn thử hờn dỗi, ngược tâm nhau bằng chiến tranh lạnh. Họ cũng muốn được đón ý từ ánh mắt ...v.v...
Bình tĩnh, họ cũng không phát rồ đến mức thử tất cả cái đống ở trên cùng 1 lúc. Thông thường, sẽ có 1 công thức nấu... nhầm, là có 1 kịch bản trúng tuyển. Mọi sự đã đủ, chỉ thiếu bạn diễn, tất nhiên, trong lòng họ thì đây không phải là phim hay kịch, đây là cuộc đời của họ, và không phải họ đang tuyển nam hay nữ chính, trái tim thắc thỏm chờ mong của họ đang đợi sự xuất hiện của Mr hay Ms Right của đời mình. Người sẽ cùng họ viết lên 1 câu chuyện hoặc sủng tới tận trời, hoặc ngược luyến tình thâm, hoặc ngược luyến tàn tâm gì đó. Ok, không phải ai trong số họ cũng có khẩu vị nặng đến mức thích chơi ngược luyến, chúng ta hãy bình tĩnh. Vấn đề quan trọng mà lilith gặp la hầu hay vướng vào thường là, họ bị lẫn lộn đầu đuôi. Định nghĩa bình thường nên là, mỗi câu chuyện tình là 1 sáng tạo mới của 2 đồng tác giả, sinh ra từ trong nỗ lực bảo vệ tình yêu hay nâng niu trân trọng, bảo vệ 1 ngọn lửa nho nhỏ trong tim trước sức ép và sóng gió cuộc đời. Và trong tiến trình khó khăn này, người ta sâu sắc cảm nhận tâm trạng khi yêu. Cảm nhận cái cách thức thần kì mà nó đang dùng để xoa dịu tất cả, kể cả những nỗi đau do chính nó gây ra. Còn lilith gặp la hầu thì không quan tâm đến loại trình tự không thể biết trước, không thể dự đoán này. Trong lòng họ đã có đầu ra xác định cho chuyện tình của mình, ngay từ khi nó còn chưa bắt đầu. Và để có kết quả dự tính trước này, mọi bước đi trong kịch bản cần được tuân thủ đúng, với sự hợp tác chặt chẽ của bạn diễn. Còn bạn diễn của họ có hứng thú với kịch bản này không? Cuộc đời có dự định phối hợp trong việc dàn dựng bối cảnh cho câu chuyện ấy không? Vậy thì... hên xui.
Nói ngắn gọn, trong trình tự bình thường của tình yêu, đôi tình nhân chỉ nhận định tâm tư nguyện vọng của 2 con người hướng về nhau, bất chấp diễn biến. Còn trong trình tự trong đầu lilith gặp la hầu, họ chỉ nhận định diễn biến, bất chấp tâm tư nguyện vọng hay xuất phát điểm hay khả năng thích ứng của bạn diễn. Tất nhiên, trong lòng họ đấy không phải 1 vai diễn, đấy là 1 con người có tâm hồn, có trái tim. Chỉ là, hình như người đó càng ngày càng có vẻ không giống cái con người mà họ đang hẹn hò thôi. Và rất có thể, lilith gặp la hầu cảm thấy mình đã bị lừa dối. Còn đối tượng của họ, cảm thấy mình quá vô tội. Nhưng rồi chế độ nữ thần báo thù của lilith gặp la hầu vẫn thường bật lên vào lúc họ bị vỡ kịch bản... khụ, nhầm, là vỡ mộng. Và nếu họ có thể quay lưng bỏ đi với trái tim tràn trề thất vọng thay vì trực tiếp nhúng tái kẻ vẫn đang khăng khăng là mình vô tội kia, vậy là đã quá nể tình xưa nghĩa cũ rồi đó.
Vấn đề là có 1 người đã cảm thấy mình bị đùa bỡn. Họ hồ đồ bị để ý đến, hồ đồ bị thả thính, hồ đồ đớp thính, hồ đồ hẹn hò, hồ đồ bị làm khó, hồ đồ bị đánh đố, hồ đồ bị trách móc, cuối cùng, hồ đồ bị đá. Ai có thể giải thích cho họ, rốt cục là họ đã làm sai cái gì? Họ đã trêu ai chọc ai? Không lẽ nào chỉ làm chính mình, chỉ sống chân thật thôi cũng là 1 cái tội?
Lilith gặp la hầu cũng cảm thấy mình vô tội không kém. Rõ ràng nếu kỹ thuật và nguyên vật liệu đầy đủ, ngay cả đậu cũng có thể biến thành pate hay gà chay cơ mà? Chả có nhẽ sửa mình đi 1 chút, thay đổi ý nguyện ban đầu 1 chút vì người mình yêu thì sẽ chết sao? Nghe thì cũng không sai. Chỉ là không hiểu sao sau khi bị lilith gặp la hầu đá. Kẻ đáng hận đánh chết cái nết không chừa kia lại yêu người khác và rất có thể, còn kết hôn, sau đó đôi cẩu nam nữ đó sống hạnh phúc bên nhau trọn đời, mỗi ngày đều thi vị và lãng mạn như tiểu thuyết. Còn lilith gặp la hầu, lại đang bị vỡ kịch bản tiếp. Bí quyết của kẻ đi nhặt đồ thừa bị lilith gặp la hầu vứt đi là. Vàng thì dù móc lên ở dưới cống hay mua được trong tiệm đều là vàng. Chỗ khác biệt là muốn có vàng trong tiệm cần tiền còn vàng dưới cống thì cần vận may. Muốn có người yêu tuyệt vời thì nên luyện mắt cho tốt rồi đích thân đi giám định con người. Đa phần lỗi kỹ thuật dẫn tới việc bị trả hàng do lilith gặp la hầu phát thông báo có thể đều là thật và đều là loại có thể sửa được.
Vấn đề lớn nhất của lilith gặp la hầu là họ không chấp nhận nổi các khuyết điểm của người yêu, cũng không hiểu cái gì mới gọi là 100 chỗ lệch cũng kê cho bằng, đương nhiên cũng không có ý định hay kiên nhẫn để đi giúp đỡ người ta sửa lại cho phù hợp. Được rồi, họ có, họ có. Chỉ là độ kiên nhẫn và sức chịu đựng của họ rất chi là có hạn. Hơn nữa, mức yêu cầu sửa đổi mỗi lần của họ đều bị cao hoặc quá cao so với khả năng đáp ứng của đối tượng. Những chuyện kiểu như yêu cầu 1 đứa bé chưa thuộc bảng cửu chương làm phép tính nhẩm nhân 2 số có 2 chữ số sau đó cảm thấy nó thiếu thông minh là cực kì bình thường. Và sau vài mối tình, họ cảm thấy thất vọng về đàn ông hay đàn bà trên đời đến cùng cực. Đồng tình với triết lý là không nên tìm cách thay đổi người khác, nếu thấy phù hợp thì tiến tới, còn không phù hợp thì ra đi. Sau đó nhận ra rằng trên đời chẳng có ai sinh ra dành cho họ cả. Và khổ nhất là, mọi người đều dùng ánh mắt không bằng lòng để nhìn mỗi khi họ kể ra chỗ xấu của một kẻ bị loại nào đó. Càng quái dị hơn là, tất cả tật xấu không thể sửa nổi hồi còn ở bên họ đều được sửa rất tốt sau khi người yêu cũ (hay người ái mộ cũ) có người yêu mới.
Đó là lý do lilith gặp la hầu rất ít được đồng tình mỗi khi tình cảm của họ bị tan vỡ. Phần lớn người thân của họ đều dùng ánh mắt quan ngại và khó hiểu để nhìn nhận và đả kích cái khuynh hướng trong mắt không dung nổi 1 hạt cát của họ. Cảm thấy họ chuyện bé xé ra to, nhỏ mọn, ảo tưởng, tự nghĩ mình quá cao, không có ánh mắt, và nhiều loại cảm tưởng khác nữa.
Những người có chút hồ đồ, đơn giản thì lao vào yêu đương, thậm chí kết hôn rồi vỡ mộng, đau khổ, họ có thể chia tay, có thể ly dị, có thể gồng mình chịu đựng, ước gì trước kia mình tỉnh táo, không bị vẻ ngoài lừa dối, nhưng không ai tin rằng mình có thể giúp người kia sửa đổi tính nết cho phù hợp. Những người sắc sảo tỉnh táo thì nhìn đâu cũng thấy vi trùng, cô đơn đằng đẵng, có lúc ước gì mình hồ đồ 1 chút, có thể bị lừa gạt để còn có chút động cơ lao vào cái thứ gọi là hôn nhân, vì nghe đồn đó là viên đá kê chân dẫn họ đến gặp người mà họ yêu nhất, ấy là con cái. Dường như cái gì họ cũng thấy, chỉ không thấy khả năng sửa đổi của 1 người.
Đó là lý do họ cứ mãi đi tìm 1 đóa hoa tình yêu và hạnh phúc chỉ thuộc về mình, nhưng chỉ thấy đóa hoa của người khác và những hạt giống vô chủ. Cuộc đời liên tục bảo với họ, hãy gieo hạt xuống và tưới nước, nhổ cỏ mỗi ngày, sau đó để vũ trụ lo nốt phần còn lại. Còn họ thường đánh mất toàn bộ lòng tin và quay lưng bỏ đi trước khi chứng kiến hạt giống ấy nảy mầm.
Và có lẽ đến giờ họ vẫn còn lang thang đi tìm 1 đóa hoa chỉ thuộc về mình, được tin rằng đang lặng lẽ tỏa hương ở 1 chân trời xa xăm nào đó.