Cách đây khá lâu, từng có 1 người lớn tuổi hỏi tôi: "Con có tin vào Luân Hồi không?" Tôi đáp: "Tin, nhưng cái thứ đi vào Luân Hồi không thể nào là ông A hay bà B cụ thể nào đó được." (Cho nên cái gọi là kiếp trước của ta thường không đáng để tìm hiểu đâu, nếu bạn muốn biết về nó chỉ vì tò mò xem mình đã bao giờ có địa vị hoành tráng, thân thế đáng nể hay chưa, hay tò mò việc những người sống quanh bạn kiếp trước có quan hệ gì với bạn. Mà nếu bạn muốn tìm bằng chứng về sự tồn tại của tiền kiếp để lo làm gì đó nhằm đầu tư cho cái thân tứ đại của thì tương lai xa thì còn nhảm hơn nữa.)
Nhiều người hình dung về Luân Hồi như thể hình dung về sự đứt gãy sau 1 tai nạn giao thông làm người ta mất hết kí ức cũ. Tôi cảm thấy cách hình dung như thế thật thô thiển và thiếu chính xác. Thực ra để có 1 cảm nghiệm về bằng chứng của 1 sự tồn tại trước khi sinh ra, cũng không cần phải có thần thông. Nếu bạn có thể thực sự để tâm quan sát mình và người khác, rồi bạn sẽ nhận ra, mỗi con người thực sự có những kí ức, phản xạ và thói quen mà không có bất cứ sự kiện hay biến cố đã qua nào trong cuộc đời hiện tại của họ có thể đem ra dùng để giải thích được. Nếu bạn chịu để tâm và dành thời gian bóc tách và quan sát những kí ức và thói quen không giải thích được đó và so sánh chúng với những kí ức và thói quen bình thường mà con người đã tập nhiễm vào từ từ trong cuộc sống. Có lẽ, bạn sẽ thấy dần dần tin tưởng vào 1 sự tồn tại đã có từ trước khi bạn bắt đầu đời sống này. Cụ thể, đó là gì, hay đó là ai? Biết chết liền! Bạn hỏi tôi, quan sát mấy cái đó làm chi? Rảnh quá không có việc gì làm nữa à? À, chắc vậy đó, bạn có ganh tỵ không? Một Tử Khí cung 11 hay Tử Khí Bảo Bình có phúc trạch thâm hậu thực sự có thể là thành phần rảnh đến phát hoảng dù chính họ cũng chả hiểu tại sao. Mà việc cung Bảo Bình bảo trợ cho ngành Chiêm Tinh thì nhiều người đã biết.
Hồi tôi 13 tuổi, có 1 bạn gái vô cùng thẳng thắn đã góp ý với tôi là ấy chảnh thấy ghét. Tự cảm thấy bản thân là 1 người có tinh thần phê và tự phê rất cao, tôi âm thầm kiểm điểm hành vi và kết luận, mình rất khiêm tốn hòa đồng, mình bị vu oan giá họa. Sau n sự kiện có liên quan khiến các góc cạnh của 1 thanh niên cứng mòn đi, tôi hồi tưởng về lời nói việc làm ngày xưa và nhận ra, thực tình mình đúng là... chảnh. Rồi đến lúc tìm hiểu về nghiệp, tôi mới biết hiểu lầm xảy ra là vì vào 1 thời điểm nào đó, nghe đồn đã từng có nhưng nhớ ra được chết liền, tôi từng là con bé khiêm tốn nhất trong số những con chảnh. Còn bạn ý cũng từng là con bé chảnh nhất trong số những đứa khiêm tốn. Cho nên là, đứng trước tôi, riêng về khía cạnh chảnh, bạn ấy từng có cảm giác tự nhận không bằng. Cho nên là, tôi đã trách nhầm người tốt mà không biết. Nhưng làm sao mà tôi biết được? Rằng người thực sự khiêm tốn và dễ mến là người mà mỗi khi người ta bảo mày ngước mắt lên nhìn tao đi, nhưng dù đã ngước mỏi cổ vẫn không thấy họ đâu, nhưng hễ cúi đầu xuống là thấy liền, thì không thể lập tức hồn nhiên reo to tao thấy rồi, mà phải tế nhị ngẩng lên lần nữa, hoặc nếu đủ công lực thì nâng người ta lên ngang tầm mắt mình rồi mới cho người ta biết thứ mà mình đã thấy chứ! (À, nếu bạn đang cố tình gây sự thì cũng không cần phải tế nhị vậy đâu!)
Suy bụng ta ra bụng người là 1 căn bệnh nhiều người mắc, và nó làm cho thế giới trở nên chủ quan, thiếu chân thật. Những phán đoán và phương thức ứng xử được đưa ra để đối đãi với thế giới được xây dựng từ những nhận định chủ quan như thế không phải lúc nào cũng dùng tốt. Sự chệch choạc nhận thức đó có thể gây ra các loại phiền phức hoặc lớn hoặc nhỏ. Nào là toàn bị bắt nạt mà vẫn nghĩ mình ghê gớm, nào là toàn đi lèn người mà vẫn cho là mình biết điều, nào là đầu óc đã động thì lập tức nghĩ ra những mưu mô nguy hiểm ít nhất cấp 8 trên thang điểm 10 mà vẫn nghĩ mình là bé thỏ trắng vô tội cần đề phòng cáo gian ác, trong khi bạn cáo chỉ nghĩ ra được mưu đồ cấp 1,2. Nào là bới bèo tìm bọ thành thần mà vẫn tự thấy mình dễ dãi... Và 1 người biết đọc ra thông tin từ lá số Chiêm Tinh có thể đọc ra được mỗi người khác nhau thường hay có tư duy lệch pha, lạc quẻ trong những vấn đề nào nhất. Kỹ thuật đó được gọi là cách đọc Nghiệp trên lá số, gọi nó là truy tìm tiền kiếp cũng hơi hơi đúng. Nhưng mà... cho dù kiếp trước bạn là công chúa nhưng nếu kiếp này đổi sang nghề ô sin rồi thì cái đứa con nhà lính tính nhà quan là bạn cũng chỉ là 1 con phượng hoàng trụi lông thôi. Mà thông thường phượng hoàng trụi lông thì gà cũng không bằng. Miễn con gà ấy đừng đội lông công. Vậy thì, biết về kiếp trước hoành tráng hay nhọ nhem của bạn là để giúp bạn nhìn sâu hơn vào những vướng mắc nội tâm của mình và tìm ra phương hướng giải quyết nó lúc này, ở đây thì còn có ý nghĩa. Còn những hỷ nộ ái ố mà thông tin ấy đem lại, bạn nên cho qua đi. Còn nếu bạn không thể làm được, vậy thì cũng không nên tò mò làm gì.
Nếu bạn muốn tìm hiểu về nghiệp là để hiểu về căn bệnh thần kinh của bản thân bạn thì hẵng tìm hiểu. Nếu bạn không có loại nhu cầu này, đừng ham hố, thà bạn vứt tiền cho ăn mày còn hơn.
Trước đây tôi từng tham gia 1 nhóm Thiền, 1 cô khá lớn tuổi trong nhóm kể mình từng thấy được tiền kiếp của bản thân trong 1 kinh nghiệm thiền sâu, cụ thể, trong tiền kiếp đó cô là 1 công chúa. Mọi người trong nhóm đều khịt mũi và cười sau lưng. Tóm lại là không tin, cho là cô đó hoang tưởng. Còn tôi, sau khi nghiêm túc suy nghĩ và quan sát 1 thời gian, tôi tự hỏi, tại sao lại không? Nếu không có 1 tiền kiếp như thế, làm sao có thể lý giải, tại sao 1 người sống đến hơn 40 tuổi đầu, đến tận lúc đó trong nhà vẫn chưa từng có điều kiện thuê người giúp việc, bố mẹ cũng không làm sếp lớn sếp nhỏ có nhân viên hay đàn em gì, vậy mà cô đó luôn chỉ tay 5 ngón, sai bảo người ta 1 cách oai vệ và đương nhiên như vậy? (Tất nhiên, lần nào cũng gây ức chế cho người bị sai phái, kiểu như trong đầu âm thầm gào thét, mụ tưởng mụ là ai, còn mình là ai?) Sau này, khi gia đình cô đã thực sự thuê người giúp việc thì còn ảo hơn, dự là trong tiềm thức cô coi người ta như thể gia nô bán thân cho nhà mình, cho nên là luôn tự nhận ta thực biết điều, nhưng ở thời buổi này, ở đất Hà Nội, mà còn dám thuê người bán hàng cho nhà mình lịch trình có 12 tiếng 1 ngày thôi, kiêm nấu cơm trưa, cơm chiều, quét tước dọn dẹp 3 tầng lầu và xxx việc không tên khác, tháng trả tận 3 triệu (vật giá là của năm 2011, thấp hơn bây giờ 1 phần, nói thế cho bạn đỡ choáng), hình như vẫn còn cảm thấy nhiều, cho nên rất tự nhiên mà bô bô kể công ơn của mình với người ta ra. Lại còn kinh ngạc như điên mỗi lần nhân viên "tông cửa mà chạy mất tích". Còn chưa tính nốt các vụ đến làm không công của nhiều người khác, rõ ràng trong lòng nghĩ là mình đến giúp đỡ, vậy mà bị sai sử như trâu như chó. Không biết có liên quan đến di chứng của chế tài phu dịch thời xưa không nữa. Tất nhiên là người ta ai rồi cũng chạy rẽ tóc, ai cũng cảm thấy con người này thực là keo bẩn, hách dịch, ích kỷ, ngang ngược, chả dính gì tới khái niệm công chúa trong lòng họ. Ầy, thực ra công bằng mà xét, người này cũng có điểm hào phóng đó. Các đối tượng là bạn, là con, là cha mẹ, anh em, thầy cô của người ta đều được đối đãi rộng rãi lắm đó. Chưa bao giờ bị sai phái gì luôn. Lần nào gặp nhau cũng được ăn được nói được gói mang về hết đó. Còn nếu bạn vẫn khăng khăng cho là, công chúa thì phải khác chứ!!! Vậy thì bạn đi tìm Doraemon mà mượn đôi giày vào thế giới cổ tích đi nhé.
Theo quan điểm của tôi, cái gọi là nghiệp chướng, hiểu đơn giản nhất là 1 thái độ sống không thức thời, trong vô thức cá nhân không hề nhận ra mình đang để những khuynh hướng, thói quen mà mình không tài nào nhớ được đã tập thành lúc nào, ở đâu dẫn đi, ra quyết định, tạo hành động. Thậm chí, đồng hóa bản thân mình với chúng, gọi chúng là cá tính riêng mà không bao giờ cân nhắc xem thời thế và điều kiện sống của mình có tương thích nổi với những khuynh hướng đó không. Mức độ thiếu tương thích càng trầm trọng, cá nhân cư xử càng quái gở, càng va vấp, đụng chạm, xung đột nhiều. Có người là con hổ có lá gan chuột nhắt, có người là dạng con nhà lính tính nhà quan, có người là quạ đội lông công... Nhìn chung, sự mất thăng bằng và thiếu tương thích này lớn đến đâu phụ thuộc vào công trình cân nhắc tương quan cung giữa các nhóm cấu trúc, trong đó chủ yếu là của la hầu, kế đô, vertex, chiron và tử khí. (Nếu muốn xét cho kỹ thì chả có nhân tố nào trên lá số có thể để lọt sổ cả, vì cái gọi là kiếp này, xét cho cùng là quả của kiếp trước nhưng lại là nhân của kiếp sau mà)
Những người cứ tỉnh tỉnh mơ mơ mà sống, hoàn toàn không ý thức được rằng mình không có lấy 1 chút thức thời nào, luôn để cho quán tính của thói quen dẫn dắt hành động, bất kể môi trường hiện tại có phù hợp với những thói quen đó hay không, như phán đoán mù quáng, máy móc giải thích cho tất cả lời nói việc làm của mình chỉ cần 1 câu "quen thế rồi", dạng phán đoán theo nhu cầu, cảm tính đồng hoá bản thân với nhu cầu, khát vọng, dục vọng nên giải thích tất cả bằng một câu là "thích thế", phán đoán theo cảm tình đồng hoá bản thân với những xúc cảm phập phồng lên xuống và để chúng cuốn tâm đi, dùng trạng thái cảm xúc chi phối mình vào lúc ra quyết định để giải thích cho mọi hành vi, kiểu, "tại vui quá cho nên..." "tại buồn quá cho nên..." "tại giận quá cho nên..." phán đoán theo lý trí đồng nhất bản tâm của mình với hoạt động của não bộ và kiến thức, lý luận nói chung, cho nên quá bận tâm đến đúng và sai, khi họ bận tâm chuyện ai đúng ai sai đến mức tự tách mình ra khỏi tình thế đang xét thì phiền não và bất toại nguyện sinh ra, trong bất cứ vụ xung đột nào giữa họ với ngoại cảnh nói chung, họ lý giải sự không thoả hiệp của mình chung chung bằng ý niệm họ thấy họ không làm gì sai (giống như việc tự kiểm điểm của tôi ở trên khi bị chê chảnh thôi, không khác). Chúng ta gọi nôm na là người nhiều Nghiệp Chướng. Ý là dạng người bị nghiệp cũ che mắt, không nhìn rõ thực tại, thông thường với hàm ý tiêu cực. Vượt qua 4 giai đoạn này, cá nhân bắt đầu thoả hiệp với bối cảnh, môi trường, luật chơi chung, và lên xuống theo cộng nghiệp của cộng đồng mà họ thuộc về thay vì để bản thân mù quáng gây xung đột với nó. Từ lúc cái khuynh hướng ưu tiên những lựa chọn theo lý giải "vì ai cũng làm thế cả" này tiến lên được thêm 1 bước để biết rằng có lúc "đoàn kết đoàn kết cả bọn chết" cho nên phải chạy ra khỏi ngôi nhà đang bốc cháy là cả 1 quãng đường dài.
Bản thân Nghiệp Chướng không phải là quả báo, nhưng nó có thể hỗ trợ hay ngăn đỡ các loại thiện quả, ác quả. Kinh nghiệm của tôi là, quan sát dấu vết nghiệp trên lá số của những người nhiều nghiệp chướng có đối ứng với hành vi thực tế của họ là 1 hoạt động rất có thu hoạch. Miễn là chúng ta có đủ bình tĩnh để tua qua cảm giác bốc hoả lên tận đỉnh đầu trong lúc tiếp xúc với nhiều người trong số họ. Tất nhiên, trong thực tế ai cũng ít nhiều bị nghiệp cũ che mắt, nhưng che đến độ không còn nhìn thấy thực tại đâu cả thì từ nhiều Nghiệp Chướng ấy bèn trực tiếp thăng cấp thành khái niệm Nghiệp Chướng sâu dày, thành Vô Minh. Nghe đồn, đây chính là tình hình của nhân loại nói chung. Cách tốt nhất để lý giải động thái hành vi do Nghiệp Chướng dẫn dắt là gán cho họ một vai trong 1 kịch bản, thường là cổ trang nào đó. Thói quen vâng lời có thể từng thuộc về 1 nô lệ hay nô bộc, nhưng nô lệ thì thường vâng lời vì sợ hãi đòn roi trừng phạt, 1 số nô bộc lại có thể có dính mắc với lòng trung thành hay tình cảm với chủ nhân, người kiêu căng hách dịch kiểu con nhà lính, tính nhà quan có thể từng có địa vị xã hội cao, 1 cựu chiến binh đầu thai lại thường chán ghét nhưng không hề ngán cảnh xô xát, đánh đấm, nhưng khuynh hướng tuân thủ mệnh lệnh của thượng cấp lại khác với đám du thủ du thực trên phố... Tóm lại, trong vấn đề này, năng lực quan sát khách quan, tỉnh táo và hiểu biết chính xác về các mẫu người liên quan trong từng giai đoạn lịch sử có ích hơn kiến thức Chiêm Tinh nhiều lắm ạ.
Hình dung một cách giản đơn nhất, có 2 trường hợp, 1 là thói quen không lý giải được đi cùng với 1 môi trường sống phù hợp với nó, 2 là, nếu thói quen ấy đi cùng với 1 môi trường sống không phù hợp với nó. Ví dụ như, 1 bạn nhỏ nào đó đã nhiều đời làm con cưng của gia đình, được che chở, bảo bọc, cũng đã chán làm bé cưng rồi mà muốn trưởng thành, muốn được tôn kính, trọng vọng, nhưng chả hiểu vì sao mà bạn làm gì cũng gây cho thiên hạ suy nghĩ "sao mà dễ thương thế", đã vậy luôn gặp được những người rất vui lòng dung túng, bảo vệ bạn, mặc kệ bạn gào thét lời thật lòng, rằng, không được coi em là trẻ con, vậy thì nhất định sẽ cảm thấy đời thật không chiều lòng người. Lại ví dụ, 1 bạn trẻ trong tiền kiếp đã phải sống 1 cuộc đời khắc nghiệt, gian nan không có tuổi thơ, luôn khao khát được yêu thương, có cho riêng mình 1 mái ấm, nhưng, chắc là do làm thiện tích phúc cũng nhiều đi, kiếp này bạn liền có 1 gia đình đầy đủ trọn vẹn, cha mẹ song toàn, ngoại hình dễ thương, khiến người lớn nào nhìn thấy cũng rất có tâm trạng như 1 chế nào đó bị cuồng mèo nhìn thấy mèo con vậy, để cẩn thận hơn, đời còn cung cấp thêm cho bạn 1 đứa em rất giỏi nghề làm nũng và ỷ lại để làm mẫu cho mà học tập nữa, vì kiếp trước bạn chưa làm nũng bao giờ. Vậy là đến năm 15 tuổi, trong 1 trang nhật kí đầy nước mắt của mình, bạn trẻ liền viết rằng tại sao mình đã cố gắng làm 1 đứa con ngoan, làm thật tốt tất cả mọi thứ mà bố mẹ vẫn chỉ quan tâm đến cái đồ vô tích sự chỉ biết làm nũng và ỷ lại ấy? Tại sao ấy à, tại vì phụ huynh của bạn là hàng đặc chế, không cần con mình công thành danh toại, mà là loại chỉ thích được con cái dính lấy người mà ỉ ôi chứ sao, nếu bạn chịu làm như thế thì thiên hạ đã thái bình từ lâu rồi. Còn nếu bạn chỉ toàn đưa bộ mặt khổ qua giá rét căm căm của mình ra mà vẫn muốn có người lăn xả vào ôm ôm nựng nựng. Vậy thì đến ông trời cũng phải bó tay mà nhắn lại với bạn rằng, xin miễn thứ cho tại hạ ...bất tài.
Nghe đồn, con người đều cảm thấy mình đã chịu đủ với cái quá khứ không nhớ được nào đó mà ta gọi là tiền kiếp kia và khao khát có 1 cuộc đời mới (Còn làm thế nào để sống tốt cuộc đời đó thì nhiều khả năng là họ chả quan tâm). Nếu phước báo của họ không thích hợp để tạo ra cuộc đời mới ấy mà vẫn tiếp tục chỉ tạo điều kiện thuận lợi cho các khuynh hướng cũ, họ bất mãn, khó chịu. Nếu phước báo của họ hoàn toàn thích hợp để tạo ra cuôc đời mới như họ mong ước, nhưng thói quen cũ của họ lại ngáng chân không cho họ sống cuộc đời mới ấy ở khắp mọi nơi. Vậy thì từ bỏ thói quen cũ là xong, phải không? Dào, nói dễ hơn làm. Không phải bỗng dưng mà Phật nói: "Đời là bể khổ."
Nghiệp chướng nặng nhất trên lá số được xác định dựa trên nhiều tính toán và đối chiếu xoay quanh lá số toán vận, lá số gốc, Chiron, điểm vertex và tứ dư, tôi thường gọi vắn tắt là nó thuộc phần kỹ thuật xem lá số ẩn. Tuy nhiên, không nên học nó khi năng lực quan sát của bạn chưa đủ để phân định 1 cá nhân, xem họ bị thói quen chi phối thế nào, cảm xúc chi phối ra sao, cảm thọ dẫn dắt kiểu gì, mà những phần này là dạng thông tin trực quan, không thể khai thác từ lá số. Tóm lại, khi nào bạn không cần nhân tố lá số mà chỉ nhờ quan sát như tôi nói ở trên để tiếp cận với khái niệm Nghiệp Chướng, bạn có thể bắt đầu tự học về Nghiệp trên lá số Chiêm Tinh. Ngược lại, nếu bạn đã làm tốt 3 loại quan sát này, tôi bảo đảm là chỉ cần bạn đọc kỹ lại 2 bài viết về Tứ Dư thôi cũng đã có nhiều thu hoạch mới đáng kể rồi. Nếu bạn đã đọc mà không thấy có thu hoạch, vậy thì hãy đi tập quan sát lại. Tin tôi đi, đừng đọc lại, mà tốt nhất là quan sát thêm, bắt đầu từ quan sát bản thân bạn trước.
Sở dĩ đống Nghiệp cũ có thể trở thành chướng ngại, đó là vì cá nhân không chịu chấp nhận rằng trăm sai ngàn sai, đều là do bản thân mình sai trước. Khi lỗi còn có thể là của người khác, họ đổ lỗi lên đầu người khác còn sự thật thế nào thì bất chấp, khi không thể đổ lỗi cho ai được nữa, họ đổ tại số phận. Tóm lại, tự thay đổi bản thân dễ hơn cố thay đổi người khác, nhưng chừng nào kẻ làm sai là người khác thì bản thân không cần thay đổi gì cả. Và đó là điểm bắt đầu của những cái vòng luẩn quẩn. Một người thường xuyên kết tội, thay vì sám hối, thì không thể hiểu nổi con đường của Nghiệp. Và nếu họ có nói về Nghiệp chướng, thì hoặc là họ đang tưởng tượng ra tính chất của nó, hoặc là họ đang nhắc lại lời của ai đó như 1 con vẹt. Những việc như thế, chẳng có ích lợi gì cho việc sửa chữa những khuynh hướng xấu của bản thân họ cả. Nếu xét trên lá số, quả thực có 1 hành tinh chịu trách nhiệm về việc phát hiện sai lầm của cá nhân, đó là Chiron. Bạn có thể tham khảo bài viết về Chiron và Nghiệp trên Blog này để biết thêm chi tiết.
Nếu bạn tin vào tiền kiếp thì có thể coi cung vị của Chiron như là nơi gợi ý các thông tin về hoàn cảnh và loại hành vi mà thông qua chúng, kiếp trước cá nhân đã phạm phải sai lầm lớn nhất trong đời, nhưng chưa phải gánh chịu bất cứ trừng phạt thực tế nào, hoặc cũng có trường hợp là đã chịu trừng phạt, nhưng còn chưa đủ, cho nên đời này, nó biến thành 1 thứ từa tựa như 1 cái nhọt ở mông, khiến người ta cứ đụng đến hay bị đụng đến là hệ thần kinh sinh ra khó chịu. Sai lầm càng lớn, độ khó chịu càng cao. Nếu sai lầm đã chồng chất qua nhiều đời nhiều kiếp, độ khó chịu sẽ tăng tỷ lệ thuận, nếu sai lầm đã lớn thì chớ, hơn nữa còn có quan hệ ở mức độ chả liên quan gì đến Vertex và Thổ Tinh, khả năng là cá nhân chưa định làm gì để sửa chữa lại cả, mà còn dự định sống sao để kiếp sau càng cảm thấy khó chịu hơn 1 hay nhiều cấp nữa. Tôi không biết địa ngục có thật hay không. Nhưng tôi biết cái gánh nặng tâm lý quá lớn do Chiron mang lại có thể khiến 1 người cư xử rất thần kinh, hơn nữa rất có thể là theo hướng bệnh càng ngày càng nặng và khó trị (nghe đồn di chứng này sẽ được mang sang thẳng kiếp sau luôn). Trái ngược với Chiron, cung vị Vertex cũng thường có mặt những lối cư xử rất thần kinh, nhưng theo hướng bệnh càng ngày càng nhẹ dần, cho đến hứa hẹn sẽ khỏi hẳn hoặc thực sự khỏi hẳn. Nếu tôi không nhầm, những khuynh hướng thần kinh trốn trại này đều được người xưa gọi chung là Nghiệp Chướng cả. Tóm gọn lại, nếu sai lầm kiếp trước tạo ra kết quả xấu trong kiếp này, ta gọi là Nghiệp Báo. Nếu sai lầm đó chưa tạo ra kết quả, nó là con dao 2 lưỡi, hoặc giúp thanh lọc nội tâm, hoặc giúp tạo ra Nghiệp Chướng. Nếu nãy giờ bạn chả hiểu tôi đang nói cái gì, hãy nghĩ xem làm thế nào để nâng cao trí phán đoán của bạn, ít nhất là tới giai đoạn muốn lao ra khỏi căn nhà bị cháy cái đã. (Tất nhiên tự bạn nhận ra là nhà cháy và muốn chạy thì mới tính, còn do người khác cung cấp báo động chả biết thật hay giả thì quên đi)
Con người luôn có trong đầu nguyên một mớ to rác tâm lý. Ghen a, hận a, thích a, buồn a, tự tôn bị đụng chạm a, chế độ thiên vị người mình quý, dìm hàng người mình ghét a, vân vân và mây mây. Chính vì vậy, thông tin mà họ nhận được từ thế giới bên ngoài luôn được lọc lại 1 lần nữa, thông qua đám rác tâm lý đó trước khi được chính thức ghi nhận trong đầu họ. Cho nên là, thông tin chúng ta thu được thường không phải là sự thật. Cho nên là, hành tinh có kí hiệu hình chiếc chìa khoá, được giới chiêm tinh cho rằng nó là cánh cửa mở ra hiểu biết về chiều sâu của tâm thức và những điều huyền bí, tức là Chiron, có từ khoá chủ chốt là "dám làm dám nhận". Đó là bước chân đầu tiên của chúng ta, để có thể gọi rác là rác, sau đó mới có thái độ xử lý đúng với nó. Ý nghĩa bậc cao của Chiron là "loại giác quan giúp phát hiện sự tồn tại của nghiệp". Cho nên là, ở đâu có Chiron, thông thường ở đấy mùi rác tâm lý đều bốc lên ngập mũi. Và người ta rất có thể cảm thấy không tài nào chịu đựng nổi, nếu trong lòng họ không phải chỉ có 1 đống rác nho nhỏ, mà có nguyên 1 núi rác, to cỡ núi Sumeru chẳng hạn. Chỉ cần Chiron của 1 người đủ phát triển, họ sẽ có khả năng nhận ra những khuynh hướng bất bình thường trong động thái hành vi của bản thân và người khác. Còn nếu Chiron không đủ phát triển, họ chẳng thấy gì hết ngoài 1 cảm giác khó chịu kinh khủng khi bị cuộc đời đá vào đất của Chiron trên lá số bản thân, chính họ luôn có 1 thái độ lẩn tránh, nửa có ý thức, nửa không đối với việc đưa ra bình luận chính thức về động thái hành vi của bản thân mình tại đó. Thậm chí còn tự huyễn hoặc rằng mùi rác không phải bốc ra từ nội tâm mình mà từ nội tâm của người có liên quan trong bối cảnh đang xem xét. Tiếp đó, muốn làm 1 việc vô cùng vĩ đại là thay đổi cả thế giới, sau đó cắn khăn tay cảm nhận 4 chữ "lực bất tòng tâm".
Cuối cùng, nếu bạn vẫn còn nuôi trong đầu ý tưởng đi tìm hình ảnh tiền kiếp của mình thông qua phân tích lá số, có lẽ bạn nên đọc thử 2 ví dụ sau đây trước xem sao:
Ca 1:
- Hình như kiếp trước em hay phải đối mặt với vấn đề ngộ độc thực phẩm lắm thì phải.
- Hả, sao chị lại nói thế?
- Lại chả thế, mọi người cùng ăn cái gì em cũng chờ mọi người đều ăn rồi em mới dám ăn. Bộ dạng rất chi là, cái này là cái gì thế, có ăn được không, ô, ăn được thật à, xin miếng. Nhưng mà đưa cho em nguyên cả bịch chưa ai đụng vào thì lại không cần cơ.
- Thôi đúng rồi cô ạ, em nhớ anh ý có kế đô Bò Cạp, là kiếp trước ở trong hoàn cảnh lắm mưu mô quỷ kế lắm. vẫn còn sợ bị đầu độc đấy!
- Nghe cung đình phết.
- Em đã bảo kiếp trước anh ý là thái giám mà!
- !!!
Ca 2:
- Vậy nếu xét góc chiếu với trục la hầu kế đô của các hành tinh, góc chiếu thuận cho thấy dạng đối tượng mà ở kiếp trước, ta coi là bạn bè, chiến hữu có quan hệ tốt, dễ gây cho ta thiện cảm, góc chiếu nghịch cho thấy dạng đối tượng đối nghịch với ta, là địch nhân của ta, dễ làm ta chán ghét. Điều đó nhất định vẫn còn gây ảnh hưởng trong hiện tại.
- Cô ơi cô, thế lá số này, Pluto tam hợp kế đô Cự Giải, là thuận, mặt trời vuông góc trục la hầu kế đô, là nghịch. Mà Pluto thì xấu, mặt trời thì tốt.
- Xem nào, vấn đề là em phải gọi rõ tên của dạng người do hành tinh đại diện ra, đừng có xấu xấu tốt tốt 1 cách chung chung thế. Pluto nói về dục vọng bị đè nén, cho nên nó thường diễn tả mẫu người ôm oán hận hay ganh tỵ, nham hiểm, nhân cách vặn vẹo, lắm khoảng tối nội tâm, thậm chí biến thái. Còn mặt trời nhất định là nhân vật chiếm địa vị trung tâm của mọi sự chú ý và tán dương, là người ai cũng hướng về, cũng thấy tốt đẹp, nếu không giống chim công thì cũng giống anh hùng hay thiên nga, tóm lại, còn tuỳ thuộc mặt trời này ở cung vị nào.
- Biến thái là bạn, thiên nga là thù??? Cho nên nó mới đâm ra yêu thích bọn biến thái, mà ghét bỏ các bạn thiên nga?
- Có thấy nó giống trợ lý của dạng nữ phụ kiêm cánh tay phải của loại tác giả kiêm mẹ kế trong Ngôn Tình không?
- (Vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ) Thì ra kiếp trước bạn ý là vú nuôi cho tiểu thư nhà giàu xấu xa!!!
- !!!!!!!!
E hèm! Tóm lại, quá khứ của bạn được dựng lên sau khi mổ lá số ra xong, rất có thể ... nghe cũng nhọ nhem như 1 trong 2 trường hợp kể trên, thậm chí ...còn be bét hơn. Vấn đề tiếp theo ở đây của chúng ta là, nếu gặp phải tình này cảnh này, bạn nên nghi ngờ trình độ giải đoán của người nắm công cụ phân tích lá số hay nên nghi ngờ sự tồn tại của cái gọi là luân hồi và tiền kiếp? Nhưng dù bạn chọn trường hợp nào, thì lời khuyên dành cho bạn đều là, đừng ủ mưu dựa vào phân tích lá số để tìm thông tin về tiền kiếp của mình nữa, chuyện này không vui như bạn tưởng tượng đâu.
Tất nhiên, không phân tích lá số để tìm thì vẫn còn cách khác. Nhưng lưu ý là trong câu chuyện của linh hồn, những thứ danh pháp thế gian đó chỉ mang 1 ý nghĩa là tạo ra môi trường điều kiện thuận lợi nhất có thể để nó tiếp thu được bài học cần học của mình (hay cũng có khi là trừng phạt đáng nhận của mình). Nhưng khi chúng ta cố giải mã những thông tin đó, rất có thể nó lại làm chúng ta lạc lối luôn trong cảm quan của mình về sang hèn, giàu nghèo, sướng khổ, được mất... Ví dụ, vấn đề mà tôi quan tâm nhất trên lá số một người rất có thể là khoảng tối nội tâm sinh ra từ sân hận, ích kỉ và khuynh hướng né tránh trách nhiệm, là nỗi lo sợ sẽ bị tình yêu và con cái vắt kiệt. Nhưng mà chỉ có chúa mới biết giữa 1 công chúa đi tu với mấy thứ này liệu có thể có được mấy xu quan hệ. Là vào chùa tạm trốn nợ đời chăng? Biết đâu đấy! Đức Phật dạy, Xuất Gia là 1 phước vô lậu sẽ không hao hụt theo thời gian, nhưng khi đọc các câu chuyện kể về việc tu tập hạnh Xuất Gia trong 10 mật hạnh trong Kinh, tôi phát hiện ra 1 điều là chả có chuyện nào kể về 1 người lên chùa trốn nợ đời cả, mà lần nào cũng có 1 đặc điểm chung nhất đó là sự quyết tâm từ bỏ cám dỗ vật chất mà những tiện nghi phong phú đã trải bày ra trong kiếp sống đó có thể đem lại để bảo vệ sự hướng thượng cho tâm hồn.
Mục tiêu của việc phân tích lá số không phải để dựng ra 1 quá khứ chính xác của ai đó, nói cho đúng ra, hình ảnh tìm được thường là 1 liên tưởng bất chợt mà người phân tích cảm thấy phù hợp nhất với tất cả các mô tả của mình về bối cảnh, con người, các mối quan hệ xuất hiện trong quá trình phân tích biểu tượng. Giả sử bạn là người tự nhớ lại tiền kiếp như trong ví dụ trên, thử nghĩ xem bây giờ cái mà bạn cần quan tâm là chuyện mình đã từng là 1 công chúa và từng sống trong những âm mưu cung đấu, hay cái bạn cần quan tâm là chuyện đối mặt với những phức cảm tâm lý của mình, từ đó tìm ra tiền căn hậu quả của chứng vọng tưởng bị hại chẳng hạn? Tất nhiên, khi người đó chưa ý thức được rằng họ mắc chứng vọng tưởng bị hại, thì với họ, tất cả những gì đang xảy ra với họ không phải là vọng tưởng, họ chính là 1 người bị hại điển hình, là nữ hay nam chính trong bi kịch thảm khốc. Còn đám "người xấu" sống quanh họ thì đang bóp trán tự hỏi: "Quái! Mình có làm gì nó đâu?"
Thế nhưng, có thật là có luân hồi không? Bằng chứng ở đâu? Cái gì là bằng chứng? Có 1 số cuốn sách đã viết về đề tài tìm kiếm bằng chứng này, bằng cách kể về những người nhớ được tiền kiếp của mình và người ta đã đi tìm kiếm để xác minh những thông tin mà người kia kể ra. Dù sao tôi cũng không quen ai trong cả 2 câu chuyện tiền kiếp hiện kiếp trong sách hết. Các ca có nghe nói và gặp thì không thể kiểm chứng được. Cho nên cái mà tôi quan tâm là nếu có cái gọi là tiền kiếp, thì niềm tin và hiểu biết về nó có giúp được gì cho chúng ta trong việc thích ứng với hiện tại và tìm kiếm sự an lạc lâu bền hay không? Nếu câu trả lời là không, chắc tôi đã vứt đề tài này lên 9 tầng mây từ lâu rồi.
Dạo này trong friend list của tôi có nhiều bạn quan tâm đến vấn đề luận giải về luân hồi và nghiệp quả thông qua lá số Chiêm Tinh. Các thắc mắc của các bạn thông thường bao hàm trong mấy vấn đề, có thể luận ra thông tin về kiếp trước của 1 người không, có thể đọc ra nghiệp và quả của nghiệp của 1 người từ lá số không, có thể vẽ ra bản đồ hành trình tâm linh của 1 con người từ lá số của họ không. Hy vọng, những thông tin ở trên ít nhiều giải đáp được cho thắc mắc của các bạn.
Phải nói thật là, các vấn đề mà các bạn quan tâm nghe đều thật là cao siêu. Ngày xưa mỗi lần thấy có ai thắc mắc về mấy chuyện như này, hoặc kể lại kinh nghiệm về việc họ từng gặp những vị thầy có quyền năng đã soi kiếp cho họ và đưa ra lời khuyên thế này thế kia. Tôi đều cảm thấy duyên phận thật là thần thánh, đôi khi cũng tủi thân tự hỏi, tại sao mình chả có duyên với mấy vị có năng lực thấu suốt quá khứ vị lai như vậy nhỉ? Những lúc đang mắc kẹt trong 1 mớ bòng bong không lối thoát trong thời gian quá dài, đôi lúc tôi cũng ước gì có người đến nói cho tôi biết, đây có phải là nghiệp báo tôi phải cố mà trả hay không, hay chỉ là 1 sự ngang trái vô nghĩa đáng nguyền rủa, hay tôi còn phải vật vã giãy dụa trong đó thêm bao lâu nữa để còn có cái gì đó trong tương lai làm hy vọng mà bấu víu. Bây giờ nghĩ lại, cũng may là chả có vị nào xuất hiện cả. Bởi vì đã có hy vọng quá chắc chắn ở tương lai, người ta sẽ không còn có động lực để cố gắng quan sát đủ 4 phương 8 hướng hòng đi tìm lối thoát cho tình thế mắc kẹt trong hiện tại nữa. (Trong khi tôi là 1 Chiron cung 9 có tầm nhìn viễn thị điển hình) Nếu 1 người đang vì chạy theo vọng tưởng trong lòng mà vô tình bỏ lỡ hiện tại như vậy, đặt ra câu hỏi "tôi là ai, từ đâu đến, đang ở đâu và sẽ đi đâu", không phải có chút buồn cười sao?
Bởi vậy, nếu tôi của bây giờ có thể gặp tôi của ngày xưa, và tôi của ngày xưa chỉ muốn hỏi 1 câu giản dị, dễ ẹt là: "ê giờ mày sống thế nào" thôi! Tôi bây giờ ... rất muốn giữ im lặng không đáp, và tôi biết chắc nếu tôi của ngày xưa gặp phải tình ấy cảnh ấy, chắc muốn cắn chết tôi của bây giờ tại chỗ luôn. Dù sao, câu tử tế duy nhất mà tôi bây giờ có thể nói với tôi của ngày xưa, ấy là "hãy cứ sống trọn vẹn trong hiện tại của mày đi đã". (Dù sao, tao cũng sẽ không cho mày biết mày sẽ gặp cái đồ thần kinh trốn trại sẽ làm mày tý nữa thì phát điên ấy vào ngày nào, ở đâu, và bọn chúng là những ai, sau đó ám mày bao lâu. Cũng sẽ không cho mày biết cái người mà hiện nay mày đặt trọn lòng tin thực ra chỉ đang lợi dụng mày, hơn nữa còn là lợi dụng cho 1 mục đích rất nhảm nhí. Càng không nói với mày chuyện cái dự án mà mày đang đánh đổi tất cả, trầy vi tróc vảy để theo đuổi sẽ có ngày bị chính tay mày vứt bỏ không thương tiếc. Cũng không cho mày biết... chỗ này còn tỉnh lược 10 000 chữ nữa.) Tôi bây giờ không hề cảm thấy mình làm thế là quá đáng, vì xét cho đến cùng, người đã nhọ từ đầu đến chân ấy chính là tôi chứ có phải ai xa lạ đâu. Và để có con người của tôi như bây giờ, tất cả những trải nghiệm đã qua đó đều là cần thiết. Điều này cũng không có nghĩa tôi cảm thấy tôi của bây giờ quá hoàn mỹ quá tuyệt vời. Nó chỉ có nghĩa là so với bất cứ hình ảnh tương lai nào mà tôi của ngày xưa đã vẽ vời ra cho mình, tôi hài lòng với con người hiện tại này hơn cả.
Chỉ trong 1 cuộc đời thôi, tức là trong phạm vi có thể nhớ được, con người cũng có thể có nhiều lần thay đổi, thậm chí thay đổi đến mức chính họ ngày xưa không cách nào hình dung nổi về mình trong hiện tại. Nếu nhìn lại mình của ngày xưa, tôi chỉ cảm thấy tất cả giống như cảnh trong mộng, và trong giấc mơ đó, tôi của ngày xưa đang bước đi trong sương mù và ảo ảnh. Có lúc thấy mờ mịt, có lúc bị huyễn hoặc. Như vậy cũng không có nghĩa hiện tại tôi không còn cảm thấy mờ mịt hay không bị huyễn hoặc, chỉ là ý niệm mình có thể là đồ ngốc cái gì cũng không biết đã không còn sức đe doạ với tôi nữa. Tôi của hiện tại, không phải 1 người cao cao tại thượng, nhưng tôi biết hướng thượng. Người đang hướng về chỗ cao thì hiện tại có đứng ở chỗ thấp, thực ra cũng rất bình thường. Miễn là đừng có vừa mơ về nơi xa lắm, vừa dậm chân tại chỗ hay đi loanh quanh luẩn quẩn mà lại quyết không thừa nhận mình bị bệnh mù đường là đủ rồi.
Nếu khoảng cách thời gian không phải là 10 năm, 20 năm mà là trăm năm, ngàn năm, câu hỏi trên trở thành câu hỏi về ta trước khi sinh ra, hay ta sau khi chết đi. Người ta đi tìm câu trả lời cho câu hỏi này theo nhiều cách như phân tích lá số, soi kiếp. Vì muốn định vị lại cho bản thân thì ít, vì muốn được cảm thấy mình ở cách điều kì diệu không xa thì nhiều. Trong nhiều trường hợp, sự tồn tại của nhân tố tiền kiếp có thể giúp lý giải nhiều vấn đề mà cá nhân vấp phải trong hiện tại, do các phức cảm tâm lý sinh ra hay biểu hiện trong các sự kiện mà chúng ta chỉ có thể tìm ra sự tồn tại của nó ở bên ngoài kiếp sống hiện tại. Đơn giản nhất là những hiện tượng mà chúng ta có thể thống kê hàng loạt, kiểu như la hầu Sư Tử toàn nhìn nhầm thiên nga thành vịt đàn, toàn vẽ chó thành hổ còn la hầu Bảo Bình toàn nhìn nhầm vịt đàn thành thiên nga, toan vẽ hổ thành chó, có thể lý giải rằng đó là do 1 bên thì kiếp trước đi đâu cũng chỉ gặp vịt đàn, nên cứ tưởng trên đời chỉ có mỗi giống ấy, nhưng mà kiếp này họ lại có nhiều cơ hội gặp thiên nga, bên kia thì ngược lại, do kiếp trước đi đâu cũng chỉ gặp toàn thiên nga, ai dè kiếp này... Nếu bạn tò mò và muốn biết thêm, có thể đọc bài Moon Nodes trên Blog này và thu thập 1 ít lá số của người quen để tự mình tìm hiểu thêm. Điều kiện là bạn đã có hiểu biết nhất định về 12 cung Hoàng đạo và 12 cung địa bàn.
Khi xem xét cho cá nhân, vấn đề phức tạp hơn rất nhiều lần. Và tôi thì không thích cái ý tưởng mình sẽ bỏ ra độ 2-3 ngày cân đối, tính toán thống kê đủ thứ nhân tố có thể ảnh hưởng qua lại lên nhau trên 1 lá số, chỉ để đối mặt với 1 thắc mắc rất củ chuối rằng thế kiếp trước của tớ có hoành tráng không.
Thực lòng mà nói, nếu các bạn chỉ là tò mò muốn biết kiếp trước mình là người như thế nào, bạn nên đi soi kiếp, vì tôi không làm chuyện này nên đúng sai tốt xấu tôi không chịu trách nhiệm, đừng quan tâm đến kỹ thuật phân tích lá số. Tuy rằng theo tôi được biết, người có thể giúp bạn soi kiếp cũng không thích cái ý tưởng giúp bạn thoả mãn trí tò mò tý nào đâu. Còn ở lớp Chiêm Tinh của tôi, nói thật, cái gọi là tìm hiểu về kiếp trước chỉ là 1 tiết mục mang nặng tính giải trí mà thôi.
More about → Luân hồi và Nghiệp
Nhiều người hình dung về Luân Hồi như thể hình dung về sự đứt gãy sau 1 tai nạn giao thông làm người ta mất hết kí ức cũ. Tôi cảm thấy cách hình dung như thế thật thô thiển và thiếu chính xác. Thực ra để có 1 cảm nghiệm về bằng chứng của 1 sự tồn tại trước khi sinh ra, cũng không cần phải có thần thông. Nếu bạn có thể thực sự để tâm quan sát mình và người khác, rồi bạn sẽ nhận ra, mỗi con người thực sự có những kí ức, phản xạ và thói quen mà không có bất cứ sự kiện hay biến cố đã qua nào trong cuộc đời hiện tại của họ có thể đem ra dùng để giải thích được. Nếu bạn chịu để tâm và dành thời gian bóc tách và quan sát những kí ức và thói quen không giải thích được đó và so sánh chúng với những kí ức và thói quen bình thường mà con người đã tập nhiễm vào từ từ trong cuộc sống. Có lẽ, bạn sẽ thấy dần dần tin tưởng vào 1 sự tồn tại đã có từ trước khi bạn bắt đầu đời sống này. Cụ thể, đó là gì, hay đó là ai? Biết chết liền! Bạn hỏi tôi, quan sát mấy cái đó làm chi? Rảnh quá không có việc gì làm nữa à? À, chắc vậy đó, bạn có ganh tỵ không? Một Tử Khí cung 11 hay Tử Khí Bảo Bình có phúc trạch thâm hậu thực sự có thể là thành phần rảnh đến phát hoảng dù chính họ cũng chả hiểu tại sao. Mà việc cung Bảo Bình bảo trợ cho ngành Chiêm Tinh thì nhiều người đã biết.
Hồi tôi 13 tuổi, có 1 bạn gái vô cùng thẳng thắn đã góp ý với tôi là ấy chảnh thấy ghét. Tự cảm thấy bản thân là 1 người có tinh thần phê và tự phê rất cao, tôi âm thầm kiểm điểm hành vi và kết luận, mình rất khiêm tốn hòa đồng, mình bị vu oan giá họa. Sau n sự kiện có liên quan khiến các góc cạnh của 1 thanh niên cứng mòn đi, tôi hồi tưởng về lời nói việc làm ngày xưa và nhận ra, thực tình mình đúng là... chảnh. Rồi đến lúc tìm hiểu về nghiệp, tôi mới biết hiểu lầm xảy ra là vì vào 1 thời điểm nào đó, nghe đồn đã từng có nhưng nhớ ra được chết liền, tôi từng là con bé khiêm tốn nhất trong số những con chảnh. Còn bạn ý cũng từng là con bé chảnh nhất trong số những đứa khiêm tốn. Cho nên là, đứng trước tôi, riêng về khía cạnh chảnh, bạn ấy từng có cảm giác tự nhận không bằng. Cho nên là, tôi đã trách nhầm người tốt mà không biết. Nhưng làm sao mà tôi biết được? Rằng người thực sự khiêm tốn và dễ mến là người mà mỗi khi người ta bảo mày ngước mắt lên nhìn tao đi, nhưng dù đã ngước mỏi cổ vẫn không thấy họ đâu, nhưng hễ cúi đầu xuống là thấy liền, thì không thể lập tức hồn nhiên reo to tao thấy rồi, mà phải tế nhị ngẩng lên lần nữa, hoặc nếu đủ công lực thì nâng người ta lên ngang tầm mắt mình rồi mới cho người ta biết thứ mà mình đã thấy chứ! (À, nếu bạn đang cố tình gây sự thì cũng không cần phải tế nhị vậy đâu!)
Suy bụng ta ra bụng người là 1 căn bệnh nhiều người mắc, và nó làm cho thế giới trở nên chủ quan, thiếu chân thật. Những phán đoán và phương thức ứng xử được đưa ra để đối đãi với thế giới được xây dựng từ những nhận định chủ quan như thế không phải lúc nào cũng dùng tốt. Sự chệch choạc nhận thức đó có thể gây ra các loại phiền phức hoặc lớn hoặc nhỏ. Nào là toàn bị bắt nạt mà vẫn nghĩ mình ghê gớm, nào là toàn đi lèn người mà vẫn cho là mình biết điều, nào là đầu óc đã động thì lập tức nghĩ ra những mưu mô nguy hiểm ít nhất cấp 8 trên thang điểm 10 mà vẫn nghĩ mình là bé thỏ trắng vô tội cần đề phòng cáo gian ác, trong khi bạn cáo chỉ nghĩ ra được mưu đồ cấp 1,2. Nào là bới bèo tìm bọ thành thần mà vẫn tự thấy mình dễ dãi... Và 1 người biết đọc ra thông tin từ lá số Chiêm Tinh có thể đọc ra được mỗi người khác nhau thường hay có tư duy lệch pha, lạc quẻ trong những vấn đề nào nhất. Kỹ thuật đó được gọi là cách đọc Nghiệp trên lá số, gọi nó là truy tìm tiền kiếp cũng hơi hơi đúng. Nhưng mà... cho dù kiếp trước bạn là công chúa nhưng nếu kiếp này đổi sang nghề ô sin rồi thì cái đứa con nhà lính tính nhà quan là bạn cũng chỉ là 1 con phượng hoàng trụi lông thôi. Mà thông thường phượng hoàng trụi lông thì gà cũng không bằng. Miễn con gà ấy đừng đội lông công. Vậy thì, biết về kiếp trước hoành tráng hay nhọ nhem của bạn là để giúp bạn nhìn sâu hơn vào những vướng mắc nội tâm của mình và tìm ra phương hướng giải quyết nó lúc này, ở đây thì còn có ý nghĩa. Còn những hỷ nộ ái ố mà thông tin ấy đem lại, bạn nên cho qua đi. Còn nếu bạn không thể làm được, vậy thì cũng không nên tò mò làm gì.
Nếu bạn muốn tìm hiểu về nghiệp là để hiểu về căn bệnh thần kinh của bản thân bạn thì hẵng tìm hiểu. Nếu bạn không có loại nhu cầu này, đừng ham hố, thà bạn vứt tiền cho ăn mày còn hơn.
Trước đây tôi từng tham gia 1 nhóm Thiền, 1 cô khá lớn tuổi trong nhóm kể mình từng thấy được tiền kiếp của bản thân trong 1 kinh nghiệm thiền sâu, cụ thể, trong tiền kiếp đó cô là 1 công chúa. Mọi người trong nhóm đều khịt mũi và cười sau lưng. Tóm lại là không tin, cho là cô đó hoang tưởng. Còn tôi, sau khi nghiêm túc suy nghĩ và quan sát 1 thời gian, tôi tự hỏi, tại sao lại không? Nếu không có 1 tiền kiếp như thế, làm sao có thể lý giải, tại sao 1 người sống đến hơn 40 tuổi đầu, đến tận lúc đó trong nhà vẫn chưa từng có điều kiện thuê người giúp việc, bố mẹ cũng không làm sếp lớn sếp nhỏ có nhân viên hay đàn em gì, vậy mà cô đó luôn chỉ tay 5 ngón, sai bảo người ta 1 cách oai vệ và đương nhiên như vậy? (Tất nhiên, lần nào cũng gây ức chế cho người bị sai phái, kiểu như trong đầu âm thầm gào thét, mụ tưởng mụ là ai, còn mình là ai?) Sau này, khi gia đình cô đã thực sự thuê người giúp việc thì còn ảo hơn, dự là trong tiềm thức cô coi người ta như thể gia nô bán thân cho nhà mình, cho nên là luôn tự nhận ta thực biết điều, nhưng ở thời buổi này, ở đất Hà Nội, mà còn dám thuê người bán hàng cho nhà mình lịch trình có 12 tiếng 1 ngày thôi, kiêm nấu cơm trưa, cơm chiều, quét tước dọn dẹp 3 tầng lầu và xxx việc không tên khác, tháng trả tận 3 triệu (vật giá là của năm 2011, thấp hơn bây giờ 1 phần, nói thế cho bạn đỡ choáng), hình như vẫn còn cảm thấy nhiều, cho nên rất tự nhiên mà bô bô kể công ơn của mình với người ta ra. Lại còn kinh ngạc như điên mỗi lần nhân viên "tông cửa mà chạy mất tích". Còn chưa tính nốt các vụ đến làm không công của nhiều người khác, rõ ràng trong lòng nghĩ là mình đến giúp đỡ, vậy mà bị sai sử như trâu như chó. Không biết có liên quan đến di chứng của chế tài phu dịch thời xưa không nữa. Tất nhiên là người ta ai rồi cũng chạy rẽ tóc, ai cũng cảm thấy con người này thực là keo bẩn, hách dịch, ích kỷ, ngang ngược, chả dính gì tới khái niệm công chúa trong lòng họ. Ầy, thực ra công bằng mà xét, người này cũng có điểm hào phóng đó. Các đối tượng là bạn, là con, là cha mẹ, anh em, thầy cô của người ta đều được đối đãi rộng rãi lắm đó. Chưa bao giờ bị sai phái gì luôn. Lần nào gặp nhau cũng được ăn được nói được gói mang về hết đó. Còn nếu bạn vẫn khăng khăng cho là, công chúa thì phải khác chứ!!! Vậy thì bạn đi tìm Doraemon mà mượn đôi giày vào thế giới cổ tích đi nhé.
Theo quan điểm của tôi, cái gọi là nghiệp chướng, hiểu đơn giản nhất là 1 thái độ sống không thức thời, trong vô thức cá nhân không hề nhận ra mình đang để những khuynh hướng, thói quen mà mình không tài nào nhớ được đã tập thành lúc nào, ở đâu dẫn đi, ra quyết định, tạo hành động. Thậm chí, đồng hóa bản thân mình với chúng, gọi chúng là cá tính riêng mà không bao giờ cân nhắc xem thời thế và điều kiện sống của mình có tương thích nổi với những khuynh hướng đó không. Mức độ thiếu tương thích càng trầm trọng, cá nhân cư xử càng quái gở, càng va vấp, đụng chạm, xung đột nhiều. Có người là con hổ có lá gan chuột nhắt, có người là dạng con nhà lính tính nhà quan, có người là quạ đội lông công... Nhìn chung, sự mất thăng bằng và thiếu tương thích này lớn đến đâu phụ thuộc vào công trình cân nhắc tương quan cung giữa các nhóm cấu trúc, trong đó chủ yếu là của la hầu, kế đô, vertex, chiron và tử khí. (Nếu muốn xét cho kỹ thì chả có nhân tố nào trên lá số có thể để lọt sổ cả, vì cái gọi là kiếp này, xét cho cùng là quả của kiếp trước nhưng lại là nhân của kiếp sau mà)
Những người cứ tỉnh tỉnh mơ mơ mà sống, hoàn toàn không ý thức được rằng mình không có lấy 1 chút thức thời nào, luôn để cho quán tính của thói quen dẫn dắt hành động, bất kể môi trường hiện tại có phù hợp với những thói quen đó hay không, như phán đoán mù quáng, máy móc giải thích cho tất cả lời nói việc làm của mình chỉ cần 1 câu "quen thế rồi", dạng phán đoán theo nhu cầu, cảm tính đồng hoá bản thân với nhu cầu, khát vọng, dục vọng nên giải thích tất cả bằng một câu là "thích thế", phán đoán theo cảm tình đồng hoá bản thân với những xúc cảm phập phồng lên xuống và để chúng cuốn tâm đi, dùng trạng thái cảm xúc chi phối mình vào lúc ra quyết định để giải thích cho mọi hành vi, kiểu, "tại vui quá cho nên..." "tại buồn quá cho nên..." "tại giận quá cho nên..." phán đoán theo lý trí đồng nhất bản tâm của mình với hoạt động của não bộ và kiến thức, lý luận nói chung, cho nên quá bận tâm đến đúng và sai, khi họ bận tâm chuyện ai đúng ai sai đến mức tự tách mình ra khỏi tình thế đang xét thì phiền não và bất toại nguyện sinh ra, trong bất cứ vụ xung đột nào giữa họ với ngoại cảnh nói chung, họ lý giải sự không thoả hiệp của mình chung chung bằng ý niệm họ thấy họ không làm gì sai (giống như việc tự kiểm điểm của tôi ở trên khi bị chê chảnh thôi, không khác). Chúng ta gọi nôm na là người nhiều Nghiệp Chướng. Ý là dạng người bị nghiệp cũ che mắt, không nhìn rõ thực tại, thông thường với hàm ý tiêu cực. Vượt qua 4 giai đoạn này, cá nhân bắt đầu thoả hiệp với bối cảnh, môi trường, luật chơi chung, và lên xuống theo cộng nghiệp của cộng đồng mà họ thuộc về thay vì để bản thân mù quáng gây xung đột với nó. Từ lúc cái khuynh hướng ưu tiên những lựa chọn theo lý giải "vì ai cũng làm thế cả" này tiến lên được thêm 1 bước để biết rằng có lúc "đoàn kết đoàn kết cả bọn chết" cho nên phải chạy ra khỏi ngôi nhà đang bốc cháy là cả 1 quãng đường dài.
Bản thân Nghiệp Chướng không phải là quả báo, nhưng nó có thể hỗ trợ hay ngăn đỡ các loại thiện quả, ác quả. Kinh nghiệm của tôi là, quan sát dấu vết nghiệp trên lá số của những người nhiều nghiệp chướng có đối ứng với hành vi thực tế của họ là 1 hoạt động rất có thu hoạch. Miễn là chúng ta có đủ bình tĩnh để tua qua cảm giác bốc hoả lên tận đỉnh đầu trong lúc tiếp xúc với nhiều người trong số họ. Tất nhiên, trong thực tế ai cũng ít nhiều bị nghiệp cũ che mắt, nhưng che đến độ không còn nhìn thấy thực tại đâu cả thì từ nhiều Nghiệp Chướng ấy bèn trực tiếp thăng cấp thành khái niệm Nghiệp Chướng sâu dày, thành Vô Minh. Nghe đồn, đây chính là tình hình của nhân loại nói chung. Cách tốt nhất để lý giải động thái hành vi do Nghiệp Chướng dẫn dắt là gán cho họ một vai trong 1 kịch bản, thường là cổ trang nào đó. Thói quen vâng lời có thể từng thuộc về 1 nô lệ hay nô bộc, nhưng nô lệ thì thường vâng lời vì sợ hãi đòn roi trừng phạt, 1 số nô bộc lại có thể có dính mắc với lòng trung thành hay tình cảm với chủ nhân, người kiêu căng hách dịch kiểu con nhà lính, tính nhà quan có thể từng có địa vị xã hội cao, 1 cựu chiến binh đầu thai lại thường chán ghét nhưng không hề ngán cảnh xô xát, đánh đấm, nhưng khuynh hướng tuân thủ mệnh lệnh của thượng cấp lại khác với đám du thủ du thực trên phố... Tóm lại, trong vấn đề này, năng lực quan sát khách quan, tỉnh táo và hiểu biết chính xác về các mẫu người liên quan trong từng giai đoạn lịch sử có ích hơn kiến thức Chiêm Tinh nhiều lắm ạ.
Hình dung một cách giản đơn nhất, có 2 trường hợp, 1 là thói quen không lý giải được đi cùng với 1 môi trường sống phù hợp với nó, 2 là, nếu thói quen ấy đi cùng với 1 môi trường sống không phù hợp với nó. Ví dụ như, 1 bạn nhỏ nào đó đã nhiều đời làm con cưng của gia đình, được che chở, bảo bọc, cũng đã chán làm bé cưng rồi mà muốn trưởng thành, muốn được tôn kính, trọng vọng, nhưng chả hiểu vì sao mà bạn làm gì cũng gây cho thiên hạ suy nghĩ "sao mà dễ thương thế", đã vậy luôn gặp được những người rất vui lòng dung túng, bảo vệ bạn, mặc kệ bạn gào thét lời thật lòng, rằng, không được coi em là trẻ con, vậy thì nhất định sẽ cảm thấy đời thật không chiều lòng người. Lại ví dụ, 1 bạn trẻ trong tiền kiếp đã phải sống 1 cuộc đời khắc nghiệt, gian nan không có tuổi thơ, luôn khao khát được yêu thương, có cho riêng mình 1 mái ấm, nhưng, chắc là do làm thiện tích phúc cũng nhiều đi, kiếp này bạn liền có 1 gia đình đầy đủ trọn vẹn, cha mẹ song toàn, ngoại hình dễ thương, khiến người lớn nào nhìn thấy cũng rất có tâm trạng như 1 chế nào đó bị cuồng mèo nhìn thấy mèo con vậy, để cẩn thận hơn, đời còn cung cấp thêm cho bạn 1 đứa em rất giỏi nghề làm nũng và ỷ lại để làm mẫu cho mà học tập nữa, vì kiếp trước bạn chưa làm nũng bao giờ. Vậy là đến năm 15 tuổi, trong 1 trang nhật kí đầy nước mắt của mình, bạn trẻ liền viết rằng tại sao mình đã cố gắng làm 1 đứa con ngoan, làm thật tốt tất cả mọi thứ mà bố mẹ vẫn chỉ quan tâm đến cái đồ vô tích sự chỉ biết làm nũng và ỷ lại ấy? Tại sao ấy à, tại vì phụ huynh của bạn là hàng đặc chế, không cần con mình công thành danh toại, mà là loại chỉ thích được con cái dính lấy người mà ỉ ôi chứ sao, nếu bạn chịu làm như thế thì thiên hạ đã thái bình từ lâu rồi. Còn nếu bạn chỉ toàn đưa bộ mặt khổ qua giá rét căm căm của mình ra mà vẫn muốn có người lăn xả vào ôm ôm nựng nựng. Vậy thì đến ông trời cũng phải bó tay mà nhắn lại với bạn rằng, xin miễn thứ cho tại hạ ...bất tài.
Nghe đồn, con người đều cảm thấy mình đã chịu đủ với cái quá khứ không nhớ được nào đó mà ta gọi là tiền kiếp kia và khao khát có 1 cuộc đời mới (Còn làm thế nào để sống tốt cuộc đời đó thì nhiều khả năng là họ chả quan tâm). Nếu phước báo của họ không thích hợp để tạo ra cuộc đời mới ấy mà vẫn tiếp tục chỉ tạo điều kiện thuận lợi cho các khuynh hướng cũ, họ bất mãn, khó chịu. Nếu phước báo của họ hoàn toàn thích hợp để tạo ra cuôc đời mới như họ mong ước, nhưng thói quen cũ của họ lại ngáng chân không cho họ sống cuộc đời mới ấy ở khắp mọi nơi. Vậy thì từ bỏ thói quen cũ là xong, phải không? Dào, nói dễ hơn làm. Không phải bỗng dưng mà Phật nói: "Đời là bể khổ."
Nghiệp chướng nặng nhất trên lá số được xác định dựa trên nhiều tính toán và đối chiếu xoay quanh lá số toán vận, lá số gốc, Chiron, điểm vertex và tứ dư, tôi thường gọi vắn tắt là nó thuộc phần kỹ thuật xem lá số ẩn. Tuy nhiên, không nên học nó khi năng lực quan sát của bạn chưa đủ để phân định 1 cá nhân, xem họ bị thói quen chi phối thế nào, cảm xúc chi phối ra sao, cảm thọ dẫn dắt kiểu gì, mà những phần này là dạng thông tin trực quan, không thể khai thác từ lá số. Tóm lại, khi nào bạn không cần nhân tố lá số mà chỉ nhờ quan sát như tôi nói ở trên để tiếp cận với khái niệm Nghiệp Chướng, bạn có thể bắt đầu tự học về Nghiệp trên lá số Chiêm Tinh. Ngược lại, nếu bạn đã làm tốt 3 loại quan sát này, tôi bảo đảm là chỉ cần bạn đọc kỹ lại 2 bài viết về Tứ Dư thôi cũng đã có nhiều thu hoạch mới đáng kể rồi. Nếu bạn đã đọc mà không thấy có thu hoạch, vậy thì hãy đi tập quan sát lại. Tin tôi đi, đừng đọc lại, mà tốt nhất là quan sát thêm, bắt đầu từ quan sát bản thân bạn trước.
Sở dĩ đống Nghiệp cũ có thể trở thành chướng ngại, đó là vì cá nhân không chịu chấp nhận rằng trăm sai ngàn sai, đều là do bản thân mình sai trước. Khi lỗi còn có thể là của người khác, họ đổ lỗi lên đầu người khác còn sự thật thế nào thì bất chấp, khi không thể đổ lỗi cho ai được nữa, họ đổ tại số phận. Tóm lại, tự thay đổi bản thân dễ hơn cố thay đổi người khác, nhưng chừng nào kẻ làm sai là người khác thì bản thân không cần thay đổi gì cả. Và đó là điểm bắt đầu của những cái vòng luẩn quẩn. Một người thường xuyên kết tội, thay vì sám hối, thì không thể hiểu nổi con đường của Nghiệp. Và nếu họ có nói về Nghiệp chướng, thì hoặc là họ đang tưởng tượng ra tính chất của nó, hoặc là họ đang nhắc lại lời của ai đó như 1 con vẹt. Những việc như thế, chẳng có ích lợi gì cho việc sửa chữa những khuynh hướng xấu của bản thân họ cả. Nếu xét trên lá số, quả thực có 1 hành tinh chịu trách nhiệm về việc phát hiện sai lầm của cá nhân, đó là Chiron. Bạn có thể tham khảo bài viết về Chiron và Nghiệp trên Blog này để biết thêm chi tiết.
Nếu bạn tin vào tiền kiếp thì có thể coi cung vị của Chiron như là nơi gợi ý các thông tin về hoàn cảnh và loại hành vi mà thông qua chúng, kiếp trước cá nhân đã phạm phải sai lầm lớn nhất trong đời, nhưng chưa phải gánh chịu bất cứ trừng phạt thực tế nào, hoặc cũng có trường hợp là đã chịu trừng phạt, nhưng còn chưa đủ, cho nên đời này, nó biến thành 1 thứ từa tựa như 1 cái nhọt ở mông, khiến người ta cứ đụng đến hay bị đụng đến là hệ thần kinh sinh ra khó chịu. Sai lầm càng lớn, độ khó chịu càng cao. Nếu sai lầm đã chồng chất qua nhiều đời nhiều kiếp, độ khó chịu sẽ tăng tỷ lệ thuận, nếu sai lầm đã lớn thì chớ, hơn nữa còn có quan hệ ở mức độ chả liên quan gì đến Vertex và Thổ Tinh, khả năng là cá nhân chưa định làm gì để sửa chữa lại cả, mà còn dự định sống sao để kiếp sau càng cảm thấy khó chịu hơn 1 hay nhiều cấp nữa. Tôi không biết địa ngục có thật hay không. Nhưng tôi biết cái gánh nặng tâm lý quá lớn do Chiron mang lại có thể khiến 1 người cư xử rất thần kinh, hơn nữa rất có thể là theo hướng bệnh càng ngày càng nặng và khó trị (nghe đồn di chứng này sẽ được mang sang thẳng kiếp sau luôn). Trái ngược với Chiron, cung vị Vertex cũng thường có mặt những lối cư xử rất thần kinh, nhưng theo hướng bệnh càng ngày càng nhẹ dần, cho đến hứa hẹn sẽ khỏi hẳn hoặc thực sự khỏi hẳn. Nếu tôi không nhầm, những khuynh hướng thần kinh trốn trại này đều được người xưa gọi chung là Nghiệp Chướng cả. Tóm gọn lại, nếu sai lầm kiếp trước tạo ra kết quả xấu trong kiếp này, ta gọi là Nghiệp Báo. Nếu sai lầm đó chưa tạo ra kết quả, nó là con dao 2 lưỡi, hoặc giúp thanh lọc nội tâm, hoặc giúp tạo ra Nghiệp Chướng. Nếu nãy giờ bạn chả hiểu tôi đang nói cái gì, hãy nghĩ xem làm thế nào để nâng cao trí phán đoán của bạn, ít nhất là tới giai đoạn muốn lao ra khỏi căn nhà bị cháy cái đã. (Tất nhiên tự bạn nhận ra là nhà cháy và muốn chạy thì mới tính, còn do người khác cung cấp báo động chả biết thật hay giả thì quên đi)
Con người luôn có trong đầu nguyên một mớ to rác tâm lý. Ghen a, hận a, thích a, buồn a, tự tôn bị đụng chạm a, chế độ thiên vị người mình quý, dìm hàng người mình ghét a, vân vân và mây mây. Chính vì vậy, thông tin mà họ nhận được từ thế giới bên ngoài luôn được lọc lại 1 lần nữa, thông qua đám rác tâm lý đó trước khi được chính thức ghi nhận trong đầu họ. Cho nên là, thông tin chúng ta thu được thường không phải là sự thật. Cho nên là, hành tinh có kí hiệu hình chiếc chìa khoá, được giới chiêm tinh cho rằng nó là cánh cửa mở ra hiểu biết về chiều sâu của tâm thức và những điều huyền bí, tức là Chiron, có từ khoá chủ chốt là "dám làm dám nhận". Đó là bước chân đầu tiên của chúng ta, để có thể gọi rác là rác, sau đó mới có thái độ xử lý đúng với nó. Ý nghĩa bậc cao của Chiron là "loại giác quan giúp phát hiện sự tồn tại của nghiệp". Cho nên là, ở đâu có Chiron, thông thường ở đấy mùi rác tâm lý đều bốc lên ngập mũi. Và người ta rất có thể cảm thấy không tài nào chịu đựng nổi, nếu trong lòng họ không phải chỉ có 1 đống rác nho nhỏ, mà có nguyên 1 núi rác, to cỡ núi Sumeru chẳng hạn. Chỉ cần Chiron của 1 người đủ phát triển, họ sẽ có khả năng nhận ra những khuynh hướng bất bình thường trong động thái hành vi của bản thân và người khác. Còn nếu Chiron không đủ phát triển, họ chẳng thấy gì hết ngoài 1 cảm giác khó chịu kinh khủng khi bị cuộc đời đá vào đất của Chiron trên lá số bản thân, chính họ luôn có 1 thái độ lẩn tránh, nửa có ý thức, nửa không đối với việc đưa ra bình luận chính thức về động thái hành vi của bản thân mình tại đó. Thậm chí còn tự huyễn hoặc rằng mùi rác không phải bốc ra từ nội tâm mình mà từ nội tâm của người có liên quan trong bối cảnh đang xem xét. Tiếp đó, muốn làm 1 việc vô cùng vĩ đại là thay đổi cả thế giới, sau đó cắn khăn tay cảm nhận 4 chữ "lực bất tòng tâm".
Cuối cùng, nếu bạn vẫn còn nuôi trong đầu ý tưởng đi tìm hình ảnh tiền kiếp của mình thông qua phân tích lá số, có lẽ bạn nên đọc thử 2 ví dụ sau đây trước xem sao:
Ca 1:
- Hình như kiếp trước em hay phải đối mặt với vấn đề ngộ độc thực phẩm lắm thì phải.
- Hả, sao chị lại nói thế?
- Lại chả thế, mọi người cùng ăn cái gì em cũng chờ mọi người đều ăn rồi em mới dám ăn. Bộ dạng rất chi là, cái này là cái gì thế, có ăn được không, ô, ăn được thật à, xin miếng. Nhưng mà đưa cho em nguyên cả bịch chưa ai đụng vào thì lại không cần cơ.
- Thôi đúng rồi cô ạ, em nhớ anh ý có kế đô Bò Cạp, là kiếp trước ở trong hoàn cảnh lắm mưu mô quỷ kế lắm. vẫn còn sợ bị đầu độc đấy!
- Nghe cung đình phết.
- Em đã bảo kiếp trước anh ý là thái giám mà!
- !!!
Ca 2:
- Vậy nếu xét góc chiếu với trục la hầu kế đô của các hành tinh, góc chiếu thuận cho thấy dạng đối tượng mà ở kiếp trước, ta coi là bạn bè, chiến hữu có quan hệ tốt, dễ gây cho ta thiện cảm, góc chiếu nghịch cho thấy dạng đối tượng đối nghịch với ta, là địch nhân của ta, dễ làm ta chán ghét. Điều đó nhất định vẫn còn gây ảnh hưởng trong hiện tại.
- Cô ơi cô, thế lá số này, Pluto tam hợp kế đô Cự Giải, là thuận, mặt trời vuông góc trục la hầu kế đô, là nghịch. Mà Pluto thì xấu, mặt trời thì tốt.
- Xem nào, vấn đề là em phải gọi rõ tên của dạng người do hành tinh đại diện ra, đừng có xấu xấu tốt tốt 1 cách chung chung thế. Pluto nói về dục vọng bị đè nén, cho nên nó thường diễn tả mẫu người ôm oán hận hay ganh tỵ, nham hiểm, nhân cách vặn vẹo, lắm khoảng tối nội tâm, thậm chí biến thái. Còn mặt trời nhất định là nhân vật chiếm địa vị trung tâm của mọi sự chú ý và tán dương, là người ai cũng hướng về, cũng thấy tốt đẹp, nếu không giống chim công thì cũng giống anh hùng hay thiên nga, tóm lại, còn tuỳ thuộc mặt trời này ở cung vị nào.
- Biến thái là bạn, thiên nga là thù??? Cho nên nó mới đâm ra yêu thích bọn biến thái, mà ghét bỏ các bạn thiên nga?
- Có thấy nó giống trợ lý của dạng nữ phụ kiêm cánh tay phải của loại tác giả kiêm mẹ kế trong Ngôn Tình không?
- (Vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ) Thì ra kiếp trước bạn ý là vú nuôi cho tiểu thư nhà giàu xấu xa!!!
- !!!!!!!!
E hèm! Tóm lại, quá khứ của bạn được dựng lên sau khi mổ lá số ra xong, rất có thể ... nghe cũng nhọ nhem như 1 trong 2 trường hợp kể trên, thậm chí ...còn be bét hơn. Vấn đề tiếp theo ở đây của chúng ta là, nếu gặp phải tình này cảnh này, bạn nên nghi ngờ trình độ giải đoán của người nắm công cụ phân tích lá số hay nên nghi ngờ sự tồn tại của cái gọi là luân hồi và tiền kiếp? Nhưng dù bạn chọn trường hợp nào, thì lời khuyên dành cho bạn đều là, đừng ủ mưu dựa vào phân tích lá số để tìm thông tin về tiền kiếp của mình nữa, chuyện này không vui như bạn tưởng tượng đâu.
Tất nhiên, không phân tích lá số để tìm thì vẫn còn cách khác. Nhưng lưu ý là trong câu chuyện của linh hồn, những thứ danh pháp thế gian đó chỉ mang 1 ý nghĩa là tạo ra môi trường điều kiện thuận lợi nhất có thể để nó tiếp thu được bài học cần học của mình (hay cũng có khi là trừng phạt đáng nhận của mình). Nhưng khi chúng ta cố giải mã những thông tin đó, rất có thể nó lại làm chúng ta lạc lối luôn trong cảm quan của mình về sang hèn, giàu nghèo, sướng khổ, được mất... Ví dụ, vấn đề mà tôi quan tâm nhất trên lá số một người rất có thể là khoảng tối nội tâm sinh ra từ sân hận, ích kỉ và khuynh hướng né tránh trách nhiệm, là nỗi lo sợ sẽ bị tình yêu và con cái vắt kiệt. Nhưng mà chỉ có chúa mới biết giữa 1 công chúa đi tu với mấy thứ này liệu có thể có được mấy xu quan hệ. Là vào chùa tạm trốn nợ đời chăng? Biết đâu đấy! Đức Phật dạy, Xuất Gia là 1 phước vô lậu sẽ không hao hụt theo thời gian, nhưng khi đọc các câu chuyện kể về việc tu tập hạnh Xuất Gia trong 10 mật hạnh trong Kinh, tôi phát hiện ra 1 điều là chả có chuyện nào kể về 1 người lên chùa trốn nợ đời cả, mà lần nào cũng có 1 đặc điểm chung nhất đó là sự quyết tâm từ bỏ cám dỗ vật chất mà những tiện nghi phong phú đã trải bày ra trong kiếp sống đó có thể đem lại để bảo vệ sự hướng thượng cho tâm hồn.
Mục tiêu của việc phân tích lá số không phải để dựng ra 1 quá khứ chính xác của ai đó, nói cho đúng ra, hình ảnh tìm được thường là 1 liên tưởng bất chợt mà người phân tích cảm thấy phù hợp nhất với tất cả các mô tả của mình về bối cảnh, con người, các mối quan hệ xuất hiện trong quá trình phân tích biểu tượng. Giả sử bạn là người tự nhớ lại tiền kiếp như trong ví dụ trên, thử nghĩ xem bây giờ cái mà bạn cần quan tâm là chuyện mình đã từng là 1 công chúa và từng sống trong những âm mưu cung đấu, hay cái bạn cần quan tâm là chuyện đối mặt với những phức cảm tâm lý của mình, từ đó tìm ra tiền căn hậu quả của chứng vọng tưởng bị hại chẳng hạn? Tất nhiên, khi người đó chưa ý thức được rằng họ mắc chứng vọng tưởng bị hại, thì với họ, tất cả những gì đang xảy ra với họ không phải là vọng tưởng, họ chính là 1 người bị hại điển hình, là nữ hay nam chính trong bi kịch thảm khốc. Còn đám "người xấu" sống quanh họ thì đang bóp trán tự hỏi: "Quái! Mình có làm gì nó đâu?"
Thế nhưng, có thật là có luân hồi không? Bằng chứng ở đâu? Cái gì là bằng chứng? Có 1 số cuốn sách đã viết về đề tài tìm kiếm bằng chứng này, bằng cách kể về những người nhớ được tiền kiếp của mình và người ta đã đi tìm kiếm để xác minh những thông tin mà người kia kể ra. Dù sao tôi cũng không quen ai trong cả 2 câu chuyện tiền kiếp hiện kiếp trong sách hết. Các ca có nghe nói và gặp thì không thể kiểm chứng được. Cho nên cái mà tôi quan tâm là nếu có cái gọi là tiền kiếp, thì niềm tin và hiểu biết về nó có giúp được gì cho chúng ta trong việc thích ứng với hiện tại và tìm kiếm sự an lạc lâu bền hay không? Nếu câu trả lời là không, chắc tôi đã vứt đề tài này lên 9 tầng mây từ lâu rồi.
Dạo này trong friend list của tôi có nhiều bạn quan tâm đến vấn đề luận giải về luân hồi và nghiệp quả thông qua lá số Chiêm Tinh. Các thắc mắc của các bạn thông thường bao hàm trong mấy vấn đề, có thể luận ra thông tin về kiếp trước của 1 người không, có thể đọc ra nghiệp và quả của nghiệp của 1 người từ lá số không, có thể vẽ ra bản đồ hành trình tâm linh của 1 con người từ lá số của họ không. Hy vọng, những thông tin ở trên ít nhiều giải đáp được cho thắc mắc của các bạn.
Phải nói thật là, các vấn đề mà các bạn quan tâm nghe đều thật là cao siêu. Ngày xưa mỗi lần thấy có ai thắc mắc về mấy chuyện như này, hoặc kể lại kinh nghiệm về việc họ từng gặp những vị thầy có quyền năng đã soi kiếp cho họ và đưa ra lời khuyên thế này thế kia. Tôi đều cảm thấy duyên phận thật là thần thánh, đôi khi cũng tủi thân tự hỏi, tại sao mình chả có duyên với mấy vị có năng lực thấu suốt quá khứ vị lai như vậy nhỉ? Những lúc đang mắc kẹt trong 1 mớ bòng bong không lối thoát trong thời gian quá dài, đôi lúc tôi cũng ước gì có người đến nói cho tôi biết, đây có phải là nghiệp báo tôi phải cố mà trả hay không, hay chỉ là 1 sự ngang trái vô nghĩa đáng nguyền rủa, hay tôi còn phải vật vã giãy dụa trong đó thêm bao lâu nữa để còn có cái gì đó trong tương lai làm hy vọng mà bấu víu. Bây giờ nghĩ lại, cũng may là chả có vị nào xuất hiện cả. Bởi vì đã có hy vọng quá chắc chắn ở tương lai, người ta sẽ không còn có động lực để cố gắng quan sát đủ 4 phương 8 hướng hòng đi tìm lối thoát cho tình thế mắc kẹt trong hiện tại nữa. (Trong khi tôi là 1 Chiron cung 9 có tầm nhìn viễn thị điển hình) Nếu 1 người đang vì chạy theo vọng tưởng trong lòng mà vô tình bỏ lỡ hiện tại như vậy, đặt ra câu hỏi "tôi là ai, từ đâu đến, đang ở đâu và sẽ đi đâu", không phải có chút buồn cười sao?
Bởi vậy, nếu tôi của bây giờ có thể gặp tôi của ngày xưa, và tôi của ngày xưa chỉ muốn hỏi 1 câu giản dị, dễ ẹt là: "ê giờ mày sống thế nào" thôi! Tôi bây giờ ... rất muốn giữ im lặng không đáp, và tôi biết chắc nếu tôi của ngày xưa gặp phải tình ấy cảnh ấy, chắc muốn cắn chết tôi của bây giờ tại chỗ luôn. Dù sao, câu tử tế duy nhất mà tôi bây giờ có thể nói với tôi của ngày xưa, ấy là "hãy cứ sống trọn vẹn trong hiện tại của mày đi đã". (Dù sao, tao cũng sẽ không cho mày biết mày sẽ gặp cái đồ thần kinh trốn trại sẽ làm mày tý nữa thì phát điên ấy vào ngày nào, ở đâu, và bọn chúng là những ai, sau đó ám mày bao lâu. Cũng sẽ không cho mày biết cái người mà hiện nay mày đặt trọn lòng tin thực ra chỉ đang lợi dụng mày, hơn nữa còn là lợi dụng cho 1 mục đích rất nhảm nhí. Càng không nói với mày chuyện cái dự án mà mày đang đánh đổi tất cả, trầy vi tróc vảy để theo đuổi sẽ có ngày bị chính tay mày vứt bỏ không thương tiếc. Cũng không cho mày biết... chỗ này còn tỉnh lược 10 000 chữ nữa.) Tôi bây giờ không hề cảm thấy mình làm thế là quá đáng, vì xét cho đến cùng, người đã nhọ từ đầu đến chân ấy chính là tôi chứ có phải ai xa lạ đâu. Và để có con người của tôi như bây giờ, tất cả những trải nghiệm đã qua đó đều là cần thiết. Điều này cũng không có nghĩa tôi cảm thấy tôi của bây giờ quá hoàn mỹ quá tuyệt vời. Nó chỉ có nghĩa là so với bất cứ hình ảnh tương lai nào mà tôi của ngày xưa đã vẽ vời ra cho mình, tôi hài lòng với con người hiện tại này hơn cả.
Chỉ trong 1 cuộc đời thôi, tức là trong phạm vi có thể nhớ được, con người cũng có thể có nhiều lần thay đổi, thậm chí thay đổi đến mức chính họ ngày xưa không cách nào hình dung nổi về mình trong hiện tại. Nếu nhìn lại mình của ngày xưa, tôi chỉ cảm thấy tất cả giống như cảnh trong mộng, và trong giấc mơ đó, tôi của ngày xưa đang bước đi trong sương mù và ảo ảnh. Có lúc thấy mờ mịt, có lúc bị huyễn hoặc. Như vậy cũng không có nghĩa hiện tại tôi không còn cảm thấy mờ mịt hay không bị huyễn hoặc, chỉ là ý niệm mình có thể là đồ ngốc cái gì cũng không biết đã không còn sức đe doạ với tôi nữa. Tôi của hiện tại, không phải 1 người cao cao tại thượng, nhưng tôi biết hướng thượng. Người đang hướng về chỗ cao thì hiện tại có đứng ở chỗ thấp, thực ra cũng rất bình thường. Miễn là đừng có vừa mơ về nơi xa lắm, vừa dậm chân tại chỗ hay đi loanh quanh luẩn quẩn mà lại quyết không thừa nhận mình bị bệnh mù đường là đủ rồi.
Nếu khoảng cách thời gian không phải là 10 năm, 20 năm mà là trăm năm, ngàn năm, câu hỏi trên trở thành câu hỏi về ta trước khi sinh ra, hay ta sau khi chết đi. Người ta đi tìm câu trả lời cho câu hỏi này theo nhiều cách như phân tích lá số, soi kiếp. Vì muốn định vị lại cho bản thân thì ít, vì muốn được cảm thấy mình ở cách điều kì diệu không xa thì nhiều. Trong nhiều trường hợp, sự tồn tại của nhân tố tiền kiếp có thể giúp lý giải nhiều vấn đề mà cá nhân vấp phải trong hiện tại, do các phức cảm tâm lý sinh ra hay biểu hiện trong các sự kiện mà chúng ta chỉ có thể tìm ra sự tồn tại của nó ở bên ngoài kiếp sống hiện tại. Đơn giản nhất là những hiện tượng mà chúng ta có thể thống kê hàng loạt, kiểu như la hầu Sư Tử toàn nhìn nhầm thiên nga thành vịt đàn, toàn vẽ chó thành hổ còn la hầu Bảo Bình toàn nhìn nhầm vịt đàn thành thiên nga, toan vẽ hổ thành chó, có thể lý giải rằng đó là do 1 bên thì kiếp trước đi đâu cũng chỉ gặp vịt đàn, nên cứ tưởng trên đời chỉ có mỗi giống ấy, nhưng mà kiếp này họ lại có nhiều cơ hội gặp thiên nga, bên kia thì ngược lại, do kiếp trước đi đâu cũng chỉ gặp toàn thiên nga, ai dè kiếp này... Nếu bạn tò mò và muốn biết thêm, có thể đọc bài Moon Nodes trên Blog này và thu thập 1 ít lá số của người quen để tự mình tìm hiểu thêm. Điều kiện là bạn đã có hiểu biết nhất định về 12 cung Hoàng đạo và 12 cung địa bàn.
Khi xem xét cho cá nhân, vấn đề phức tạp hơn rất nhiều lần. Và tôi thì không thích cái ý tưởng mình sẽ bỏ ra độ 2-3 ngày cân đối, tính toán thống kê đủ thứ nhân tố có thể ảnh hưởng qua lại lên nhau trên 1 lá số, chỉ để đối mặt với 1 thắc mắc rất củ chuối rằng thế kiếp trước của tớ có hoành tráng không.
Thực lòng mà nói, nếu các bạn chỉ là tò mò muốn biết kiếp trước mình là người như thế nào, bạn nên đi soi kiếp, vì tôi không làm chuyện này nên đúng sai tốt xấu tôi không chịu trách nhiệm, đừng quan tâm đến kỹ thuật phân tích lá số. Tuy rằng theo tôi được biết, người có thể giúp bạn soi kiếp cũng không thích cái ý tưởng giúp bạn thoả mãn trí tò mò tý nào đâu. Còn ở lớp Chiêm Tinh của tôi, nói thật, cái gọi là tìm hiểu về kiếp trước chỉ là 1 tiết mục mang nặng tính giải trí mà thôi.